-
Đường vào Nước Chúa thật khó!
– (Th):Hôm nay ta còn có nhiều việc để làm, ví dụ như có một cha nào đó xin tiền … chú đoán đi?
– Trước mắt thấy có cha Qui Melbourne, cha đang cần tiền sửa nhà thờ.
– Chú nghĩ đi, Chúa không cần điều đó! Trong khi các người nghèo cần! Chú đi họp, có dám nói điều đó ra không?
– Tôi chưa đủ “power” để nói ra ý này! Cũng có thể nói cách khác là mình mới, lại chưa có uy tín, và khoảng cách còn quá xa để mọi người quan tâm tới góp ý của mình! ý cô thì sao?
– Cháu cũng chẳng có ý kiến gì, chỉ nghĩ nhiều khi có những điều ta cần làm, ta lại không làm được! Thôi thì để Chúa xét!
– Cô nói đúng! Đời sống ở trần gian quá phức tạp, không phải điều gì muốn cũng có thể làm được! ở đời có câu: “đúng người đúng việc”. Dẫu biết rằng việc này nên làm, tức là đúng việc, nhưng phải được giao cho đúng người, mới có kết quả! Trao sai người, việc hay mấy cũng thành bại!
– Cháu chỉ đưa ra một ví dụ cụ thể thôi! Bởi thế nên đường vào Nước Chúa thật khó, ta cũng như mọi người, muốn mà không làm được! Nói cách khác, làm việc cho Chúa rất khó, nếu không có Chúa giúp, thì ta không làm được!
– Tôi cũng biết điều đó! Tôi cũng nhớ câu Chúa nói: “Đường vô Nước Trời, phải đi bằng ngõ hẹp, gồ ghề khó đi. Chọn con đường rộng thênh thang, dễ đi, nhưng mà không tới!
-
Cô Thủy bây giờ thường gặp hai chú em của tôi là Trường Linh và Trọng Nha. Cô kể về tính nết hai người thì rất trúng như các chú ấy thời xưa!
– (Th): Cô có muốn hỏi cháu không?
– (H. Tr): Tôi chỉ băn khoăn về bà ngoại mình thôi, thì đã được cô nói cho biết rồi!
– (Th): Chú, cháu đi gặp một người … chú có muốn biết không?
– Muốn chứ!
– ông Trường Linh! Cháu hỏi ông có về không? Ông ấy bảo chỉ gửi lời thôi là muốn cô chú nhớ đến ông bằng cách làm việc bố thí. Ổng bảo “nói thế là đủ!”.
– Chú nghĩ sao … cháu đoán nếu ông ta làm cha chắc giảng ngắn, lễ mau kết thúc! Cháu nghĩ điều ông muốn là làm cho tha nhân được vui. Theo cháu thấy thì ông ta rất vui tính, song cũng mẫu mực và đạo mạo. Những ai đến thì phải nghiêm túc! Chú biết không, chú Tr. Linh bảo chỉ có anh hai là hiểu chú ấy nhất! Tiếc rằng không sống để anh em có cơ hội họp bàn về Chúa nhiều hơn! … ông ấy hay nói như thế!
– Cô cứ nói giùm với chú ấy, bây giờ cứ mỗi lần tôi viết bài về Chúa cho độc giả, thì chú ấy cứ về với tôi trong đầu … là anh em có nhau rồi! Thời gian chịu khổ đã qua, giờ thì anh em vui với nhau trong hạnh phúc mới! Chỉ tiếc là anh đã lâu không được thấy em! Nhưng cứ tạm coi như thế này cùng là được Chúa cho gặp nhau rồi!
– Cháu sẽ nói như thế! Chú cứ chờ, khi nào mà tâm linh đánh động là có chú ấy ở bên cạnh. Hãy tìm hiểu trong tiềm thức!
(Linh ứng: Năm nay: tháng 5 năm 2017 khi tôi đánh máy tới giòng chữ này: “Hãy tìm hiểu trong tiềm thức”, tự nhiên tôi thấy ứng lên trong tiềm thức một hình ảnh rất gần gũi quen thuộc, mới hay khuôn mặt Trường Linh ngày xưa in hệt như khuôn mặt một đứa cháu 9 tuổi hôm nay – thật là lạ lùng! – Chính là khuôn mặt của cháu Tâm Linh, con của Thanh Uyển & Kim Phụng).
– (T): Còn chú Laurenso Thúc Trọng Nha, thấy nói được vui nhiều từ lâu … mà sao không bao giờ lên tiếng? Nhân ngày hôm nay, nếu như cô Thủy có thể tiếp xúc được, xin cô hỏi thăm chú ấy giùm tôi với!
– Cháu hỏi ngay, chú chờ! (…) Trọng Nha bảo chú ấy vui! Nhưng vui hơn là anh chị không có bỏ Chúa, điều này Chúa lại khen ngợi cho chú ấy về phần thiêng liêng (tất nhiên tôi không biết chú ấy được Chúa biểu tỏ cách gì). Chú Trọng Nha nói: Nếu như nghĩ đến em, thì hãy cố gắng làm điều Chúa muốn! Bởi hễ làm thì tâm linh các người thân được nhờ, và phần sau cuộc đời anh chị cũng được luôn! Hãy nghĩ là đem đau thương chia sẻ cho những người khổ hơn mình! Hãy nhớ điều em nói mà thực hành!
– Cám ơn cô Thủy, và cám ơn hai em! Nhưng Trọng Nha bảo đem “đau thương” chia sẻ cho những người khổ hơn mình là sao?
– Chú ấy nói, nếu như anh chị nghĩ đến em là tại sao chết trẻ mà thương nhớ, thì hãy đem niềm đau khổ này chia sẻ cho, ví dụ như an ủi, ví dụ dùng tiền bạc, ví dụ thăm hỏi, ví dụ nhường nhịn cho một ai đó, mà họ làm cho mình bực, chẳng hạn như chuyện xã hội, ví dụ như trong gia đình, ngoài xã hội … anh hiểu không?
– Anh biết rồi! cám ơn em!
– Chú biết không, ông này nói nhiều, cháu nghe mà nhớ không kịp! Hai người khác nhau xa!
(Lời bàn thêm: Chú Trường Linh chết tháng 2 năm 1979 khi đó chú khoảng 20 tuổi. Chú là người rất đằm tính, con trai mà có đôi mắt bồ câu, nên nhìn hiền, rất dễ thương. Ít nói, y hệt như cô Thủy mô tả. Chú lại có mấy năm học chủng viện Long Xuyên rồi không may VN bị Cộng Sản thôn tính, các dòng tu, chủng viện bị giải tán, nên ai nấy đều phải về nhà, có lẽ vì vậy mà nếp sống của chú trở nên đạo mạo hơn! Chú không thích nói những chuyện thừa. Họa huần mới nói chơi. Khi cười thì nhẹ nhàng, có một chút mắc cở như con gái, nhưng vì khoác thêm tính đạo mạo của nhà tu, nên gặp nữ nhân như cô Thủy, chú càng nghiêm nghị, khiến cho đối phương cần có thái độ nghiêm túc là phải rồi! Một điểm tương quan đáng ghi nhận là, trong thế giới Tâm Linh tuy không có thể vật chất, nhưng các LH vẫn phân biệt được ai nam, ai nữ. Đã vài lần trong lúc chúng tôi đang nói chuyện, bỗng cô Thủy khựng lại, rồi cho hay: có người đang muốn gặp cô, và cô nói luôn là người nam. Trọng Nha thì tính tình và bản chất ngược hẳn lại: Chú này mất sau anh mình là chú Trường Linh khoảng ba năm. Khi chết, chú mới khoảng 14 hay 15 tuổi, con người của nhiệt tình và náo động, thích sinh hoạt hội đoàn, đoàn thể khi tuổi còn sớm! vui tính, nhộn, ưa làm trò, hay nói lái … tạo niềm vui cho những người chung quanh. Đã bao năm qua đi. Cuộc sống đã chuyển đổi rất nhiều. Con người đã từ thế giới này bước sang một thế giới khác, vậy mà bản chất mỗi con người không đổi. Người nào vẫn còn nguyên những cá tính riêng biệt của người ấy! Thế mới biết hồi nhỏ mình có những lầm tưởng lớn, cứ nghĩ các Thiên thần thì hẳn là giống nhau và được xếp thành một loài. Còn các Thánh trên Thiên đàng thì chắc là đồng dạng, y như một đoàn người chỉ thấy chung một màu áo trắng. Trắng từ trong tâm tính trắng ra, hay như một sự gọt dũa về mặt tinh thần đến như họ bước ra từ một khuôn đúc, chẳng hạn như ai cũng khiêm nhường, ai cũng yêu thương và nghĩ cho người khác, nên ai cũng thận trọng lời nói, không nói lời thừa, cùng chung những đặc tính đạo đức hệt như nhau v.v… Giống như ta nhìn xuống trong một giòng sông, bắt gặp cả một bày cá “lòng tong” hàng vạn con, con nào, con nấy giống nhau y hệt, chúng cùng bơi, cùng động tác, và cùng rẽ chung với nhau bất kỳ về một hướng. Không, không phải như thế! Mỗi con người trong thế giới Tâm linh như mỗi bông hoa, tuy bông nào cũng đẹp, nhưng lại mỗi bông một vẻ. Linh hồn nào cũng tuyệt vời, nhưng lại ánh lên những màu sắc lung linh khác biệt, tạo thành Thiên đàng lúc nào cũng vẫn là Thiên đàng, chứ không phải là một quê hương đã cũ, một thành phố đã rêu phong. Tuy vậy, phần nhận định này chỉ nguyên là lời bàn của tác giả mà thôi! Quý Thính giả, hoặc những độc giả có thể có những suy luận khác.)
-
Khi người Tâm linh nói chuyện ma Cà-rồng.