Đẹp thay VỊ MỤC TỬ NHÂN LÀNH!
Dẫn Đoàn chiên tới Đồng cỏ xanh,
Bên cạnh có một Dòng suối mát.
Chiên no nê nằm nghỉ an bình!

MỤC TỬ biết rõ từng con chiên:
Con đau yếu, con bị tật nguyền…
Nâng niu vỗ về và âu yếm…
Hầu mau bình phục chạy theo đàn.

Khi một con lỡ bị lạc đường,
Để đàn lại – rẽ lối băng rừng…
Lúc tìm thấy rồi thì bồng ẵm,
Vác lên vai – biểu lộ Tình thương.

Đàn chiên đã quen tiếng CHỦ CHĂN.
Dù đang la cà đi kiếm ăn
Nghe tiếng gọi chạy về quy tụ,
Theo hiệu lệnh cây gậy dẫn đàng.

Xưa rầy – thế lực xấu gian manh:
Len lỏi cửa sau, bóng tối rình.
Lường gạt, chia rẽ hòng lôi kéo.
Sói giả danh mục tử hiền lành!

Xin gìn giữ các ‘chiên mẹ’ đây :
Khôn ngoan chăn ‘chiên con’ ngày ngày.
Hầu sáng suốt vạch trần kẻ xấu.
Không để bọn ‘chăn thuê’ phá bầy!
Tg. Hung Vu