Ngày 31. 10. 2006 (10:40 am)
-
Đến nhà thờ, mà than phiền lễ lâu: Có tội!
– (T): Chào cô Thủy, xin chúc cô phục vụ Chúa, Đức Mẹ cách đắc lực!
– Cháu chào chú! Chú có vấn đề gì hỏi trước không ạ? Cháu nói đùa cho vui, chú thì hàng ngày cháu gặp trên bàn Thánh. Chúc mừng chú đã rao giảng cho mọi thế hệ, nhưng chú hãy quan tâm đến thế hệ trẻ hơn, đấy là điều Đức Mẹ muốn!
– Cô đừng dùng những chữ lớn quá! Thí dụ giảng, mình có phải là cha đâu mà “giảng”, Lại nữa, mình chỉ lên đọc sách Thánh thôi mà, cũng đâu có thể gọi là ở bàn Thánh?
– Chú khiêm nhường thì thôi, cháu không đề cập tới nữa! chứ cháu không có dùng sai chữ đâu! Chú có nhớ có một lần cháu nói, ai phê bình cha bằng cách nói cha lễ lâu, là có tội không?
– Có nhớ cô!
– Trong số những kẻ hậu sinh, nhiều người chỉ muốn đi lễ cho có lệ, thì các cha hay những người có bổn phận cần phải nói và đào sâu chi tiết, để họ sống đạo tốt hơn! Chú có đồng ý không?
– Vâng, tôi đồng ý!
-
H. Trinh nhờ tìm gặp LM. Nguyễn Sinh Tiệp. Chúa không bảo, mà cứ thích xây nhà thờ to, đẹp!
* Làm tôi lo lắng cho một ân nhân của mình!
– À … cháu lại quên rồi! Cháu biết chú có điều muốn hỏi, chú hỏi đi!
– Cám ơn cô! Trước hết là Huệ Trinh muốn nhờ cô liên lạc và cho biết tin về một người hàng vai ông của Trinh, là Linh mục Nguyễn Sinh Tiệp, chết ngày 10.7.1965 tại Vĩnh Phước, Nhơn Trạch, Biên Hòa, VN. Cứ theo sự nhận xét khách quan, thì cha thật là đạo đức, và đã có thời địa Phận bầu cha làm Cha Chính địa phận Bắc Ninh. Xin cô Thủy tìm giùm xem cha đã được vui bên Chúa và Đức Mẹ chưa, hay cha có cần sự gì giúp ngài không?
– Chú nói lại cho biết tên Thánh, chết ở đâu?
– Giu-se Nguyễn Sinh Tiệp, chết ở Vĩnh Phước, Nhơn trạch, Biên Hòa, ngày 10.7.1965
– Cháu đi tìm! (… … …) Chú có muốn cháu nói thật không?
– Dạ, muốn chứ ạ!
– Cháu ngại vì chú, nhất là mẹ cháu không tin.
– Chúng tôi tin chứ!
– Cha đang khao khát lời cầu nguyện, vì cha phạm lỗi!
– Tôi không biết khi còn trẻ cha thế nào, nhưng gặp cha ở tuổi già, thì cứ bề ngoài thấy cha đạo đức lắm! Vậy mà đã ở trong thanh luyện đến nay là 41 năm rồi! (tôi thở dài) “Ngẫm người lại nghĩ đến ta, trăm năm chưa biết sẽ ra thế nào”.
(Gửi gió cho Mây ngàn: Vậy mà nhiều người sống cứ bạt mạng! Tuổi trẻ cứ vùi đầu vào đam mê! Chú Tri Thức ngày xưa, Huệ Hòa nhà Huệ Trinh, sau này tới Thúc Trịnh Đệ nhà tôi cũng vậy! Lời nói cứ như gió thổi sau hè! Biết rằng có nói bao nhiêu cũng chỉ như Gió gửi mây ngàn. Nhưng hỡi ôi! Chẳng bao lâu nữa, trời sẽ tăm tối! Cơn giận Chúa Trời sẽ như sấm sét, rồi sẽ đi trong giông tố bão bùng, hay ngồi trên hỏa diệm sơn …)
– Chú nghĩ đi! luật Chúa thì nghiêm minh, mà các cha thì không những biết, mà còn dạy bảo người ta nữa! Nhưng hầu hết khi đã xây nhà thờ, thì cố xây cho to, cho đẹp, thay vì bán hết của cải cho người nghèo đói, thì sắm đủ tiện nghi, ăn sài cho xứng bậc quyền quí, sang trọng! Chú biết không, Chúa rất bình dân, Ngài yêu thương mọi người không phân biệt! Chúa bảo “ai cho Ta một ly nước lạnh, cũng bằng người tặng Ta một ngôi lâu đài, nhưng không có thể đã xây cất rồi, mà phá đi cho kẻ đói ăn, khát uống”. Chú đừng có lo lắng quá! Vì Chúa muốn mọi người Chúa sinh ra phải được sống vui! Chú chỉ cần hiểu được ý Chúa, thì cuộc sống thật đơn giản, mà thảnh thơi!
– (B. Q): Vậy ý Chúa là sao? Con nói cho biết?
– Ý Chúa là chỉ cần bố thí, chứ đừng lo cho bản thân!
– Nhân mới chỉ hơn nửa tháng nay thôi, tôi đã được thấy hai vụ, cứ như chứng kiến một hiện thực, đó là từ cha Lý tới cha Tiệp, khiến tôi không khỏi lo lắng cho một vị thừa sai vừa là vai chú trong họ hàng, lại vừa là ân nhân của vợ chồng tôi – cha Thanh Qui. Người ấy cái gì cũng tốt, xây nhà thờ cũng nhiều, nhưng chắc cha cũng lại lâm vào căn bệnh xây cho to, cho đẹp! Hiện thì cha vẫn còn sống! Cô bảo chúng tôi phải làm sao để sau này cha thoát khỏi cảnh bị giam cầm lâu năm, như chuyện lỗi phạm thường tình của nhiều vị lo xây cất nhà Chúa?
– Chú hãy cầu xin Chúa đánh động! Ngoài ra cháu không có cách nào giúp được! Vì không phải chuyện mình có thể. Sau này, phải hay không Chúa xét!
– Cám ơn cô! Từ giờ tôi phải cầu nguyện cho cha, vì như tôi đã nói, ngài là ân nhân của chúng tôi!
– Chú có hỏi gì nữa không?
-
Ý cô Thủy là Việt cộng sẽ tự họ giệt họ!
* Cha Lý cám ơn gia đình cầu nguyện và đang chờ Chúa xét!
– (T): Tôi hỏi về Quê hương dân tộc mình. Tôi thấy tình hình một năm nay có nhiều thay đổi. Những sự thay đổi ấy có phải là sẽ đưa VN dần tới điều Chúa và Đức Mẹ muốn không? Hay phải có một sự đổi đời gần giống năm 1975 trước kia, để sạch bóng CS?
– Cháu nói chú nghe, nhưng đây chỉ là ý cháu. Họ sắp giẫy chết! Tự họ sẽ thay đổi để tranh dành quyền lực, có nghĩa là tự họ sẽ giết họ! Chú nghĩ đi, Đức Mẹ khóc có nghĩa là Đức Mẹ thưong họ không biết sửa đổi!
– Con cho mẹ biết, hôm nay con sẽ mời cha Lý về.
– (T): Tôi cám ơn cô Thủy đã cho tôi biết chút ít tình hình Quê hương mình! Bây giờ xin cô đi mời cha Lý về cho gia đình hay tin cha!
– (cô Thủy đi) … … Con mời cha không về! Cha chỉ gửi lời cám ơn gia đình đã cầu nguyện cho cha. Cha bảo khi nào cha được Chúa xét, cha sẽ nói tiếp!
-
Con người khi được sinh ra thì cái gì có trước? và tại sao?