BUỔI NÓI CHUYỆN NGÀY 07 – 3 – 2005
Tại Tâm Linh Đàn (Nối tiếp kỳ trước)
——-oOo——-
- Đau khổ và hối hận vì đã lãng quên đứa em thân yêu
Thúc Trường Linh: cô đơn, lạnh lẽo suốt 26 năm trong thanh luyện.
– (Th): Chú có muốn cháu giúp chú điều gì không ?
– (T): Thực ra hôm nay trước khi gặp cô, tôi cũng muốn cô giúp điều này, nhưng còn ngại, chưa dám nhờ cô. Bây giờ cô đã mở lời thì tôi xin hỏi: Cô có thể giúp tôi gặp em Trường Linh được không ?
– (Th): Chú cho biết tên Thánh và chết năm nào ?
– (T): Vâng, linh hồn Nicholaos Thúc Trường Linh, chết ngày 19 tháng 2 năm 1979. Bị công an biên phòng và du kích Lào bắn chết bên Lào trong chuyến đi vượt biên tìm tự do.
(Th): Chú! Cháu đi kiếm Thánh Bản Mệnh xem sao. Cháu không hứa, vì không biết cháu có thể tiếp xúc được không, xin chú chờ … (Thánh Bản mệnh mà cô nói, có thể là Thánh Quan thày, mà thường thì là Thiên Thần bản mệnh của mỗi người.Khi LH về trong TGTL và trong thời gian thanh luyện, thì Thiên thần Bản Mệnh giữ vai trò Quản chế).
– (Th): Thiên Thần bản mệnh của ông ấy cho biết: Khi ông bị bắn ngã xuống, trước khi linh hồn ra khỏi xác, ông ấy đã kêu tên Chúa và nói: “Cho con về với Chúa!” Nên đã được hai Thánh đem lên chỗ Đức Mẹ xét, vì đây là trường hợp Chúa chưa “Cất” về (Chúa chưa cất về, điều đó có thể là: Lúc đó giờ gọi của Chúa chưa đến, Ta sẽ tìm hiểu sau, cô Thủy tiếp):
– (Th): Xong hiện giờ chú có thể hỏi được!
– (T): Trường Linh! Anh muốn biết tình trạng của em nay ra sao ?
– (L.H. Nicholaos em tôi): Em muốn xin lễ hàng năm, và cầu nguyện thật nhiều, vì em bị lạnh! Anh, lúc em chết khi đi thì em thấy anh khóc nhiều lắm, phải không?
(Nhóm vượt biên chúng tôi có tám người, có tôi trong đó, và tôi đã chứng kiến cái chết của em tôi, và đích thân mình chôn vùi cho em. Trong số có một người em của anh bạn cũng bị họ bắn chết. Còn lai tất cả đều bị bắt giải về đồn công an biên phòng ở đó khoảng một tuần rồi họ dẫn bộ về Pleiku, rồi tù lao động ba năm ở Plei-bông – Một nơi trong rừng cách thành phố năm. mười cây số, tôi không rõ).
– (Tr.Linh): Tại sao vài năm sau, anh không xin lễ nhiều cho em? Chắc là anh lo cuộc sống nhiều phải không?
(Câu hỏi của em lúc này đối với tôi y như lời kết tội của một quan tòa! Và mình thật là tội nhân! Từ nhỏ tới lớn, thú thực tôi không có thói quen xin lễ cho các LH! Cầu nguyện cũng chỉ là họa huần! Đọc kinh giỗ nhiều khi cũng chỉ là lấy lệ! Qua việc gặp cô Thủy tôi hết sức cám ơn Chúa, Đ. Mẹ, và cô nữa, đã đánh động lương tâm tôi, và từ nay tôi học được bài học phải quan tâm và cầu nguyện cho các LH. nhiều như mình có thể).
– (T): Anh nghĩ sai rồi! và mọi người trong nhà đều sai! Ai cũng nghĩ là em được lên Thiên Đàng từ lâu rồi chứ có ai biết là đến bây giờ … em còn đau khổ thế này! Xin lỗi em! Anh rất hối hận!
(Tôi đành lòng nói lời xin lỗi thôi! chứ tôi cảm thấy lương tâm dày vò vô cùng! Một đứa em bị giam cầm trong luyện ngục mấy chục năm nay (từ 1979-2005) – 26 năm! – Lời xin lỗi mang ý nghĩa gì? Em tôi nhận tiếng xin lỗi thì được gì, bù vào 26 năm chịu đau khổ trong luyện hình? Nhưng chắc là em tôi cũng phải nghe hai chữ “xin lỗi” của tôi thôi chứ biết làm sao hơn!).
– (T. nói tiếp): Hứa với em là anh chị sẽ vận động và chính mình sẽ xin lễ và cầu nguyện cho em thật nhiều! Em tin đi!
– (Tr.L): Em không được phép nói nhiều! Xong em biết anh chị rất thương em, có phải vậy không?
– (T): Điều em biết thì rất đúng! Song anh chị không ngờ chính mình lại lơ là và để em cô đơn, đau khổ như vậy! Anh rất hối hận! vô cùng hối hận! Hãy tha lỗi cho anh!!..
– (Tr.L): Bây giờ em nhắc lại, em rất lạnh! Cần xin lễ và cầu nguyện nhiều, nếu như anh có thể và làm được cho em! Chào anh chị, em cầu xin cho anh chị và các cháu thêm phần đạo đức, để Chúa cho nhiều ơn VUI! (Còn gì xấu hổ cho bằng, trong khi mình lơ là đối với em mình, còn em trong đau khổ, vẫn tha thứ cho người thân của mình, mà còn cầu xin cho mình nữa! Tôi cũng xin nói rõ hơn: Em Trường Linh mất trong khoảng tuổi 19, 20. Sinh thời em là người rất hiền lành, hay cười, ít nói. Ngay cả đôi mắt cũng thể hiện một vẻ hiền từ, nhìn vào thấy con người có nhân đức. Em đi tu chủng viện Long Xuyên đến năm 1975 Việt cộng chiếm miền Nam, các dòng tu, chủng viện bị giải tán. Trường Linh phải về với cha mẹ ở Sàigòn. 18 tuổi Việt cộng bắt đi “nghĩa vụ” sang chiến trận bên Cam-Bốt. Kể cả học quân sự rồi bị bổ xung cho mặt trận bên CămBốt thời gian khoảng một năm, em trốn về nhà, nhưng trong tình trạng trốn tránh thì cũng khổ sở lắm! Khi tôi tổ chức vượt biên bằng đường bộ đi qua khu tam giác biên giới Việt-Miên-Lào, để qua Thái Lan – một nước Tự do – Rồi sẽ đi Mỹ, hoặc Đệ tam quốc gia sau. Nhưng gần tới sông MêKông thì địch phát hiện. Ở vị trí này hễ qua sông Mêkông được thì tới Thái Lan. Nhưng Trường Linh đã bị bắn chết tại đây như đã nói trên … Nói xong câu đó em Trường Linh đã đi, và tôi gặp lại cô Thủy):
51 – Trường hợp Laurenso Thúc Trọng Nha.
– (T): Cô Thủy! … Tôi rất đau buồn về việc này! Nhân tiện xin cô giúp cho tôi biết tin về LH. một đứa em khác nữa thôi: Laurensô Thúc Trọng Nha. Em chết năm 14 tuổi. Vào ngày mồng 4 Tết đầu năm 1982 (Thời gian đó tôi ở tù VC cũng đã sắp được về. Khi về thì đã mất em, mọi chuyện do gia đình kể lại). Hôm ấy đoàn Thiếu nhi Thánh Thể trong giáo xứ tổ chức đi cắm trại ở gần cư xá Thanh Đa, tại đó có con sông, các em xuống sông tắm, và Trọng bị chết đuối ở đó, khoảng một, hai giờ chiều cùng ngày.
– (Th): Xin chờ con để con đi kiếm xem có gặp được không ? … (Sau đó một chút, cô Thủy trở lại) … Chú biết không, Cháu hỏi được! Xong chú không hỏi trực tiếp được! Cậu đó khi chết ở trong hội đoàn, đã được bao nhiêu người cầu nguyện cho. Cậu rất vui! Vì được Đức Mẹ cho ở chỗ “VUI”. Trường hợp của cậu ấy, cháu nghĩ là Chúa đã gọi về, để gia đình sớm ý thức mà gần gũi Chúa nhiều hơn! Ý cháu muốn nói là: Ở đời khi người ta lâm vào trạng thái tột cùng đau khổ, người ta dễ gần gũi, bám víu vào Chúa và Đ.Mẹ nhiều hơn! Cháu cũng xin hé một phần cho chú biết là: Hiện giờ cậu ấy “Rất Vui” và “Rất VUI”.
(Đến đây lại cho chúng ta một điều chúng ta không biết là: Bất cứ ai chết cách gì kiểu gì, chúng ta cũng nghĩ là tới ngày giờ Chúa gọi về. Nhưng ở đây cô Thủy hé mở cho thấy có trường hợp Chúa gọi về như trường hợp của Trọng Nha. Còn trường hợp của em Trường Linh, ở trên cô khẳng định: “Đây là trường hợp Chúa chưa cất về”. Theo như thế thì khi nói về cái chết của Trường Linh, lúc đó đáng lẽ chưa phải là ngày giờ “Chúa gọi”. Trong suy nghĩ, chúng ta biết rằng: Trong việc Chúa “Định”, Chúa còn để cho nó phụ thuộc vào sự “Tự do” mà Chúa ban cho con người nữa! Chúa cho con người làm chủ cuộc sống của mình. Và chính sự tự do mà con người hành xử sẽ đưa đến kết quả cho số mệnh của mình. Tỷ dụ Chúa cho ông A được sống tới 70 tuổi, nhưng ông ta sống bạt mạng: Ghiền và đam mê đủ mọi thứ, thì theo định luật tự nhiên, hễ cái gì bị tàn phá, thì cái đó hư hỏng sớm! Thực ra thể xác con người chỉ là vật chất thôi, nên nó phải tuân theo các định luật về lý-hóa. Nhờ vào kinh nghiệm cuộc sống, cho nên cổ nhân mới có câu “Chữ Tâm kia mới bằng ba chữ Tài”. Điều này những con người sống bằng nội tâm thì có được cảm nghiệm về cuộc sống của mình nhiều hơn những người sống vội vã, những người quá lo về mặt vật chất cho đời sống của mình hơn. Nhưng những người chết vì thiên tai, bão lụt, hoặc chiến tranh thì sao? Họ đâu có dính líu gì về cái chết của họ? Một xe chở 50 người đi hành hương bị tai nạn chết cả 50, chẳng lẽ Chúa gọi một lúc hết cả sao? Không có lấy vài người chưa tới số sao?Chúng ta đọc truyện ông Gióp trong Kinh Thánh lại thấy rằng không thể hiểu được tại sao Chúa lại chấp nhận sự thách thức của Satan, mà để cho hắn thực hiện việc tàn ác. Chỉ trong vòng một ngày, hàng loạt tai họa ập xuống đầu Gióp. Ông nghe tin bầy gia súc của mình gồm bò, lừa và lạc đà bỗng chốc bị cướp, còn cừu thì bị thiêu rụi. Tồi tệ hơn, các tôi tớ chăn bầy gia súc đã bị giết. Gióp được báo cho biết nguyên nhân khiến một nhóm tôi tớ bị chết là do “lửa của Đức Chúa Trời”, có thể là tia chớp, nhưng ta biết không phải “lửa của Đức Chúa Trời, mà do SATAN hành động. Khi Gióp còn chưa kịp cảm nhận nỗi đau của việc mất mát về người hoặc sự nghèo khó mà ông gặp phải, thì tai họa khủng khiếp nhất ập xuống. Mười người con của ông đang ở trong nhà anh cả của họ thì bất ngờ một cơn cuồng phong xuất hiện, làm căn nhà đổ sập, khiến cho mười người con đều bị thiệt mạng!—(Gióp 1:12-19). Ông xé áo mình, cắt tóc và quỳ sấp mình xuống đất. Gióp kết luận rằng Đức Chúa lấy đi những gì ngài đã ban cho ông. Sa-tan xảo quyệt làm như thể Đức Chúa Trời gây ra những tai họa này. Tuy nhiên không như hắn phỏng đoán, Gióp không hề phỉ báng Đức Chúa Trời. Thay vì thế, ông nói: “Nguyện danh Đức Chúa của Tôi tiếp tục được ngợi khen”.—(Gióp 1:20-22). Hãy hình dung người vợ tội nghiệp của ông. Bà đã tan nát cõi lòng trước sự ra đi của mười người con. Giờ đây bà lại phải chứng kiến chồng mình chịu một căn bệnh quái ác mà không giúp được gì! Bệnh cùi hủi, lở loét toàn thân mình. Bà đau khổ thốt lên: “Ông vẫn còn kiên quyết giữ lòng trung thành trọn hảo sao? Hãy phỉ báng Đức Chúa Trời rồi chết đi!”. Bà nói năng chẳng giống như thường ngày. Gióp chỉ có thể đáp lại rằng vợ mình nói giống như một người rồ dại. Tuy nhiên, ông không phỉ báng Đức Chúa Trời và chẳng hề phạm tội bởi miệng mình.—(Gióp 2:7-10). Hạ hồi của câu chuyện Chúa ban lại hết cho Gióp và có thể còn hơn thế, và gióp được sống thêm 140 năm nữa để thấy được cảnh con cháu đầy đàn. Ngoại trừ Hai vợ chồng ông Gióp Chúa không cho Satan hại đến tính mạng, còn cả một đám gia nhân với mười người con, hắn giết sạch. Nếu Mô-se không nhờ sự linh hứng của Chúa mà chép lại truyện này, nhất là ông cho biết cuộc đối thoại của Chúa với Satan, thì chúng ta hiểu thế nào về cái chết của bằng đó người? Chúa gọi hay Chúa không gọi mà chết ? Và nếu cứ hiểu theo nghĩa tầm thường, ai chết cũng bảo là Chúa gọi, thì trong trường hợp cả nhà ông Gióp, mà kết luận vậy là sai hết! Thế cho nên, “chết” cũng chính là một mầu nhiệm vậy, ta không thể nào suy đoán được! ví như trường hợp chú Trường Linh, giả tỷ như chú buồn bực chuyện gì mà tự đi tìm cái chết, thì còn nói là Chúa không gọi mà tự mình tìm lấy cái chết. Ai đi vượt biên cũng là đi tìm sự sống, một sự sống có ý nghĩa hơn. Lại như cái chết của em Trọng Nha rõ ràng là một tai nạn. Nhưng Sứ giả của Đức Mẹ đã cho hay:
“Cậu ta chết là vì Chúa đã gọi về, để gia đình sớm ý thức mà gần gũi Chúa nhiều hơn! Ở đời khi người ta lâm vào trạng thái tột cùng đau khổ, người ta dễ gần gũi, bám víu vào Chúa và Đ.Mẹ nhiều hơn”. Dạo đó tôi không thường xuyên ở Sài Gòn, nhất là trong những năm đang ở tù CS, thì Trọng Nha chết, nên không biết rõ đời sống các em ở nhà ra sao? những ai đang sống xa Chúa để đến nỗi Chúa phải dùng cái chết của một người mà đánh động, cũng có nghĩa là “để cứu” một người hay nhiều người khác? Tóm lại mỗi lần đứng trước một cái chết, chta nên dừng lại cái bánh xe đời mình đang lăn có khi là rất ngon trớn, để xet lại khoảng đường đời chúng ta vừa đi qua, chúng ta có đang ở bên Chúa không? Hay chúng ta đã buông cánh tay của Người ra, rồi tách ra khỏi con đường mà Chúa dẫn chúng ta về Nhà Chúa?Cứ mỗi lần chứng kiến một cái chết, có khi là Chúa đang gọi ta hãy “Dừng lại”, “Con đang đi đâu vậy?”
♥†♥ Sau khi đã biết tin về hai em của mình, nhất là “biết rõ tin” về số phận đau khổ của em Trường Linh, tôi không còn lòng dạ để tiếp tục tìm hiểu những gì mình đã chuẩn bị trước để hỏi, nên tôi vội vã nói lời cảm kích và biết ơn, rồi tạm biệt! Nhưng vì lúc ấy có nhà tôi bên cạnh, và cô Thủy đã hỏi chuyện nhà tôi, nên buộc lòng tôi phải ghi tiếp:
52 – Mẹ Già Như Chuối Chín Cây,
Em Thà Như Hạt Bụi Bay.
– (Th): Cháu hỏi cô một tí nhé, có khi nào cô cảm thấy bứt rứt về một vấn đề gì đó … mà cô đang muốn hỏi mà còn ngại không?
– (Huệ Trinh): Cũng có chút ngại, nhưng cô đã gợi ý, thì tôi cũng xin hỏi: Mẹ tôi, cô có thể tiết lộ sơ về thời gian nào Chúa sẽ gọi mẹ tôi về không? (Mẹ của Trinh năm nay tuổi đã ngoài 90, tình trạng của bà đã như “Chuối chín cây”. Hơn năm nay bà nằm thoi thóp một chỗ, hiện ở nhà cậu em trai, hầu hết những người thân của Huệ Trinh đều sống ở thành phố Ánh Sáng).
– (Th): Cháu không được nói điều này! … Cháu chỉ đoán cho vui thôi nhé! Theo ý nghĩ của cô, thì cô đang băn khoăn trước hai điều: Cầu cho mẹ chết sớm thì sợ bị tội, mà cầu cho bà sống thêm thì khổ cho bà, có đúng không?
– (HTr): Không phải đâu! Tôi ở xa mẹ tôi, nếu như biết được khoảng thời gian nào, thì chuẩn bị cho chị em ở xa về dự đám tang vậy thôi! Vì kẻ ở Đông, người ở Tây, lại có người ở Mỹ, và Canada nữa.
– (Th): Cháu không có quyền nói đâu! Chỉ có bác sĩ là có quyền này thôi! … Cô đừng buồn cháu!
– (HTr): Tôi hiểu và cám ơn cô Thủy rất nhiều! H.Trinh đáp.
– (Th): Chú và cô có lòng tin cháu, người đời thường cho chuyện này rất là mơ hồ, phi lý (Ý cô nói chuyện người chết mà lại về nói cứ như người còn ở trên cõi đời này). Cháu xin cám ơn lại điều cô chú đã dành cho cháu sự ưu-ái này. Trước khi đi, cháu cũng xin chúc cô chú được ơn vui vẻ hàng ngày, và cũng mong nếu được cô chú hỏi đến, cháu sẽ xin nói ngay những điều có thể nói được. Còn như có điều gì không đúng, cháu mong cô chú thông cảm cho!
– (T): Chúng tôi một lần nữa cám ơn cô, và nhất là đã coi chúng tôi như người trong nhà. Và đặc biệt ngày hôm nay lại cho chúng tôi biết tin tức về hai người em yêu quí của chúng tôi đã qua đời!
NHỮNG TIN ĐƯỢC BIẾT THÊM
- Trong Thanh Luyện, có nhiều mức độ khác nhau.
Vài hôm sau qua chơi, được bà Anna Phạm thị Qúy nói cho tôi biết thêm:
– (BQ): Buổi tối hôm ấy (hôm 7-3-2005) cháu Thủy có về gặp tôi, tiện dịp tôi hỏi:
– (Bà Quý): Mẹ có điều thắc mắc là trường hợp của ô. Trường Linh theo chú Tâm kể, thì lúc ô. Trường Linh chết còn rất trẻ, mới chừng 20 tuổi, quá trình của ô. ấy đã có đi tu, vì hoàn cảnh đất nước, chủng viện bị giải tán, chứ không phải tự ý bỏ. Đời sống ông ta lại hiền lành, thật thà, nghe chú Tâm kể: Chú này rất dễ thương, từ khuôn mặt, tính tình đến tâm hồn. Vậy mà sao lại bị ở luyện ngục lâu như vậy? (chúng tôi xin đổi lại chữ “luyện ngục” của bà Quý thành “trong Thanh luyện” cho đúng và ý nghĩa hơn!)
– (Th): Việc đó chỉ có Chúa mới có thể xét và trả lời được thôi! Người đời làm sao xét mà đoán được! Con cũng cho mẹ biết là: Ông Trường Linh có cám ơn con, vì nhờ con ông có cơ hội để nói với chú Tâm điều ông muốn nhờ cậy.
– (BQ): Này Thủy, mẹ cứ nghe nói là ở luyện ngục thì phải chịu hình phạt nóng nảy, thế sao ô. Trường Linh về than lạnh. Vậy trường hợp nào thì bị nóng, trường hợp nào bị lạnh?
– (Th): Trường hợp các linh mục, các tu sĩ nam nữ mà ở chốn thanh luyện, thì được Chúa ân giảm cho, thay vì chịu nóng thì phải chịu lạnh. Còn giáo dân hay những người khác thì bị nung nấu trong cái nóng cùng cực. Hơn nữa, tuy là cũng ở trong chốn thanh luyện, nhưng không phải ai cũng như ai. Có nhiều mức độ khác nhau, tùy theo cuộc sống ở trần gian mình đã làm những gì?
Những Tin Thật Khủng Khiếp
- Một Linh Hồn khốn khổ, Một người vội vã trở về với Chúa.
Khoảng thời kỳ gần lễ lá, tôi có gặp cô Linh-Giang ghé chơi (chị của Kim Phụng, và cũng là chị cô Nhật Thủy). Tôi kể lại việc cô Thủy về giúp tôi được gặp Thúc Trường Linh em tôi. Và trường hợp bị lạnh lẽo của chú ấy, rồi tôi rất lấy làm ân hận! Tối hôm đó Linh Giang kể lại cho chồng là anh Hùng Phi nghe (Hùng Phi còn có một tên nữa là Dũng, vậy khi nói anh Dũng hay Hùng Phi thì chỉ là một, xin quí bạn nhớ cho). Dũng phôn xuống bà Quý (mẹ vợ):
– (Dũng): Hôm nào mợ đem dì Thủy xuống nhà con, cho con hỏi dì Thủy ít nhiều!
(Dũng vốn là người rất cứng lòng, khi lấy chị Linh Giang, anh có vô đạo theo, xong có lẽ anh không tin cho lắm, vì đã lâu, anh không đến nhà thờ. Anh vẫn từng nói: Anh vẫn tin có Chúa, có Đ.Mẹ, nhưng giữ đạo không phải ở hình thức bên ngoài, mà là tại tâm của mình. Cả nhà thường rất quan tâm cho anh Dũng. Có lần Phụng hỏi chị Thủy):
– (P): Chị có thể làm cách nào giúp anh Dũng được không ? Cả nhà không ai có thể nói gì với anh ấy được! Chỉ còn biết phải cầu nguyện cho anh ấy thôi!
– (Th): Trường hợp anh Dũng em đừng lo! Chị cho em biết trước, sẽ có ngày anh ấy tự động lết đến nhà thờ! Tuy nhiên, gia đình cứ cầu nguyện nhiều cho anh ấy.
(Bà Quý có hỏi ý kiến cô Thủy, thì được cô góp ý):
– (Th): Đáng lẽ anh ấy phải tới đây, vì con chỉ được Đức Mẹ cho phép lui tới khu vực nhà này trong chương trình và kế hoạch của Đức Mẹ. Mẹ thấy không, chú Tâm chính Đức Mẹ triệu chú ấy về đây, mặc dù gia đình chú ở mấy ngàn cây số xa cách, đó chỉ là trong giai đoạn đầu này thôi, còn những công tác về sau con không được tiết lộ! Trong khi nhà anh Hùng tới đây lái xe chỉ khoảng mươi mười lăm phút! Mẹ muốn con xuống đó để nói chuyện với anh ấy, con phải xin phép Đức Mẹ, nếu được phép, con sẽ đi với mẹ! Vì con biết là mẹ cũng cần biết chuyện gì.
– (BQ): Mẹ sợ anh ta hỏi rắc rối nhiều chuyện rồi lỡ ra con không trả lời thỏa đáng cho anh ấy được thì sao?
– (Th): Nếu được phép của Đức Mẹ, thì những chuyện đó mẹ đừng có phải lo lắng! Con sẽ chuẩn bị sẵn sàng, anh ấy hỏi bất cứ vấn đề gì con cũng trả lời được mà! Nói tóm lại mẹ đừng lo lắng về việc anh ấy hỏi.
Chiều Thứ Bảy 19.3.2005 trước ngày Chúa Nhựt lễ lá
cô Thủy cho bà Quý hay cô được Đức Mẹ cho phép đi cho mục đích cứu linh hồn anh Hùng.Y hẹn Linh Giang đã lên chở bà Quý xuống nhà. Buổi nói chuyện này có thêm Hợp em cô Thủy).
Sau đây là đoạn ghi chép lại theo lời tường thuật của anh Dũng:
- Đêm hôm sau, tôi gặp Dũng và xin anh một cuộc phỏng vấn. Trước tiên anh cho biết,Cô Thủy có loan báo cho anh Dũng biết là anh đã xa Chúa quá lâu, và nếu anh không mau mau trở lại với Chúa, thì chết LH sẽ phải chịu đau khổ cách khủng khiếp. Anh chỉ kể tóm tắt và không biết còn có những chi tiết nào khác nữa, chỉ biết cuối cùng cô Thủy hỏi anh):
– (Th): Em biết anh Dũng có điều muốn hỏi, tại sao không hỏi?
(Dũng cho biết cô Thủy biết rõ trong lòng anh có điều muốn hỏi, nhưng vì ngại nên lại thôi không hỏi. Nhưng cô Thủy thúc đẩy anh hỏi):
– (Th): Anh cứ hỏi đi! Em biết thực ra trong lòng anh rất muốn hỏi em về chuyện gì, nhưng anh không giám. Có gì mà anh không giám, anh cứ nói ra đi!
(Bị thúc đẩy quá nên Dũng mới đành phải nói ra):
– (D): Nhờ dì Thủy tìm giùm cho tôi LH Maria Hoài, là người vợ trước của tôi và nếu có thể dì đem về cho tôi gặp được không?
(Chị Hoài là người vợ trước của anh Dũng, lúc anh còn ở bên Campuchia. Dũng là người Campuchia lai Trung Hoa, lấy chị Giang là người Việt, nên nói được ba thứ tiếng Hoa, miên, Việt. Chị Maria Hoài là người Việt sinh sống ở Campuchia, chị chết trong trường hợp bị chính quyền Polpot Yêng Sa-ri tàn sát những người Việt ở bên đó. thời gian này Việt gọi là bị “cáp duần”, nếu tôi không lầm thì thời gian họ cai trị trong khoảng từ 1975 -1979 . Anh Dũng trốn chạy sang Việt Nam không biết tại sao anh không đem theo được vợ con, điều này anh không kể, và vì sự tế nhị, tôi cũng không hỏi hay đề cập đến! sau đó gặp chị Giang ở Sài Gòn và hai người lấy nhau, tất cả đều là gia đình thứ hai, vì chị Giang cũng đã có con với người chồng trước. Khi lấy chị Hoài ở bên Căm Bốt thì anh Dũng chưa theo đạo, mặc dù chị Hoài là người Công giáo. Vấn đề hôn nhân của họ, người viết hoàn toàn không biết và cũng không tiện hỏi.)
Theo anh Dũng kể thì cô Thủy đi kiếm LH Maria Hoài khá lâu mới trở lại và cho biết: Chị Hoài không được phép gặp anh! Tuy nhiên chị ấy cho anh biết: “Chị rất khốn nạn”!!! …
Qua cô Thủy, Hoài nói cho Dũng biết:
– (H): Tôi rất thù ghét anh. Anh biết không, mặt mũi tôi đến giờ này vẫn bị giòi bọ rúc rỉa, kiến bu đầy mặt! Tôi bị đau khổ đến cùng cực! Bao nhiêu năm nay, anh không xin cho tôi một lễ nào! Dù tôi không được ăn ở trọn kiếp, trọn đời với anh, nhưng tôi cũng vẫn là vợ của anh. Tại sao anh không hề xin cho tôi một lễ? (Nhiều thông điệp Chúa nói rõ cho biết ở Hỏa ngục LH chịu lửa thiêu đốt nóng nảy và đau đớn như da thịt không có quần áo bị nung nấu, và đó là nơi mà “giòi bọ không bao giờ chết và lửa không bao giờ tắt” (Mc 9,47). Chú ý: Gh. TĐ. Francis luôn miệng nói: “không có Hỏa ngục”!)
– (Anh Dũng): Tôi trước đây ngoại đạo, tôi đâu có biết là phải có vấn đề xin lễ cho em.
– Dù anh không có đạo, nhưng anh biết tôi có đạo, anh phải làm cho tôi chứ! Tôi rất giận anh! Tôi giận anh vô cùng!
(Chị Hoài giận là phải, vì khi lấy chị Giang, anh theo đạo. Thời gian từ khi theo đạo tới giờ cũng đã mấy chục năm, lẽ ra anh phải xin lễ cho người vợ cũ mới là đạo vợ chồng!)
(Theo anh Dũng kể lại: “lời nói và cung cách nói chuyện tỏ ra bà ấy rất giận, oán hờn tôi một cách rất dữ dằn” …)
– (Dũng): Tôi bàng hoàng quá! Tôi ân hận quá! (Dũng tường thuật lại với tôi) Đêm hôm đó, tôi không làm sao ngủ được! … Tôi khóc! Khóc vì ân hận! Kết thúc cuộc tiếp xúc với vợ tôi … Người có tên Maria Hoài … Tôi hứa, tôi sẽ đi xin lễ cho bà ấy. Bà ấy hỏi tôi là có hứa thật không? và bảo tôi phải mau mau … Sau buổi tiếp xúc, tôi (Dũng), Giang và Hợp (Hợp là em gái của Giang, chị của Phụng) bàn từng câu, từng chữ (vì chị Giang có ghi chép cuộc tiếp xúc này). Hợp cắt nghĩa cho tôi (tức Dũng) biết: Ngày mai là ngày lễ lá. Lễ trọng. Anh phải đi lễ ngay ngày mai. Tôi (Dũng) đâu có biết mai là Chúa Nhật lễ lá, nghe vậy, tôi hạ quyết tâm: Phải đến với Chúa ngay ngày mai. Tôi sẽ dốc lòng ăn năn thống hối xin Chúa tha tội, vì tôi đã được cho biết là tôi chỉ còn một thời gian ngắn nữa thôi. Nếu tôi cứ tiếp tục sống như cũ thì sau này tôi sẽ phải chịu đau khổ không phải là cùng cực, mà là khủng khiếp (như lời chị Hoài báo cho biết)! Ngay hôm sau tôi đã vội vã phôn đi khắp nơi, phôn về VN xin thật nhiều lễ, và nhiều lời cầu nguyện như tôi có thể làm.
– (Dũng tiếp): Tôi tham dự lễ lá là Thánh lễ đầu tiên kể từ khi tôi bỏ nhà thờ rất lâu năm. Bài giảng hôm đó đánh động tôi rất mạnh. Tôi lại may mắn được cha cho biết nghi thức thống hối sẽ được tổ chức vào ngay 7 giờ 30 tối mai. Bây giờ thì tôi rất thật lòng thống hối, và đặt hết tin tưởng vào lòng thương xót của Chúa, để xin Chúa tha thứ những tội lỗi của tôi, cũng như giảm bớt hình phạt cho vợ cũ của tôi là Maria Hoài.
– Giang (vợ tôi) bảo tôi: Để sau Phục sinh, nói mợ (mẹ Giang: Bà Quý) cho gặp lại dì Thủy và hỏi xem những thánh lễ, những lời cầu nguyện của mình, của những người trong gia đình, mọi người thân … Chúa có nhận lời không? Riêng tôi (Dũng) nghĩ làm sao mà lẹ như thế được! Tôi bảo vợ tôi, để sáu tháng sau hãy hỏi, chứ vừa mới đây, mà tội lỗi như vậy, có gì thay đổi lẹ làng được!
(Còn tiếp)
——-oOo——-
Khởi từ vài số trước của một sự hứa hẹn – Đề tài về Tam Điểm Xin được tiếp nối để những ai muốn biết được biết.
——-oOo——-
NHƯ THÔNG LỆ, HÔM NAY CHÚNG TÔI GỬI TỚI QUÍ BẠN
Thông Điệp 68 Cơn thịnh nộ của Thiên Chúa sẽ giáng xuống tổ chức Trật Tự Thế Giới Mới
♥†♥ Chúa Nhật ngày 17 tháng 4 năm 2011, lúc 19:00
Hỡi con gái yêu dấu của Cha, cùng với nỗi buồn khủng khiếp khi Cha phải nói với các con rằng thảm họa sinh thái sắp xảy ra sẽ dẫn đến thiệt hại to lớn về nhân mạng cho người dân ở châu Á, châu Âu, Nga và Hoa Kỳ. Cơn thịnh nộ của Thiên Chúa Cha Hằng Hữu – Cha Ta sẽ nhanh chóng giáng xuống Liên Minh Toàn Cầu này, một tổ chức của những kẻ đang ngấm ngầm âm mưu gây chết chóc trên phần còn lại của thế giới vì lợi ích riêng của họ. Họ chịu trách nhiệm trong việc tạo ra những trang trại, đồn điền giàu có và những công nghệ mới, những điều này sẽ làm mê hoặc các con bởi họ rất nham hiểm trong những ý định của họ. Những người này xuất thân từ tất cả các nước đứng đầu trên thế giới, những quốc gia giàu có, hùng mạnh, tài ba và nắm quyền kiểm soát các ngân hàng, quân đội, các tổ chức nhân đạo trên thế giới, lực lượng cảnh sát, chính phủ, các nhà cung cấp năng lượng và các phương tiện truyền thông. Nếu Cha không nói cho các con biết những cách thức thì không ai có thể thoát khỏi nanh vuốt của họ.
Hãy cầu nguyện, đặc biệt là việc đọc chuỗi Kinh Lòng Chúa Thương Xót, sẽ loan truyền ơn hoán cải và việc đọc Kinh Mân Côi sẽ làm giảm thiểu công việc của những kẻ ký sinh độc ác mà thần tượng của chúng là Satan. Điều thú vị là đây. Nhiều người trong số những kẻ cuồng tín bị cuốn vào guồng máy lừa đảo này tin rằng họ chỉ đơn giản là có nhiều hoài bão với những khát vọng tự nhiên về sự giàu có mà không theo bất kỳ tín ngưỡng tôn giáo nào. Những gì họ không biết đó là họ đang bị lừa dối bởi Satan và đang bị ảnh hưởng bởi hắn hàng ngày trong suy nghĩ, ước muốn, lời nói và hành động của họ. Họ thật mù quáng làm sao!
Nơi nào mà họ tụ họp lại cũng sẽ bị cơn thịnh nộ của Thiên Chúa giáng xuống với sức mạnh đáng sợ. Việc này đang được thực thi. Họ sẽ bị chặn đứng nhưng điều đó sẽ phải mất một ít thời gian. Cơn thịnh nộ sẽ không ngăn chặn họ hoàn toàn nhưng sẽ làm giảm tác động khủng khiếp nơi hành động của họ. Thiên Chúa Ba Ngôi giờ đây đang thông truyền mạnh mẽ cho những linh hồn được ưu tuyển ở mọi nơi trên thế giới. Các tín hữu đã nhận biết điều này.
Còn những ai không tin vào Thiên Chúa Cha thì nghĩ rằng những người này chỉ đơn thuần là những kẻ lập dị nói về ngày tận thế. Thực vậy, trong khi nhiều người trên thế giới ngày nay có thể tuyên bố, khẳng định những lời sai sự thật và dối trá thì xin đừng phớt lờ những linh hồn được tuyển chọn này mà trước tiên không lắng nghe những gì họ nói. Hãy luôn luôn cầu nguyện để được hướng dẫn trong những thời điểm khó khăn và xáo trộn này. Hãy luôn luôn hướng về Cha, Đấng Cứu Thế Thánh Thiêng của các con. Cha sẽ nắm lấy bàn tay của các con và trợ giúp các con vượt qua các thử thách.
Nhiều người, khi chứng kiến những lời tiên tri này đang được đưa ra ánh sáng, thì trong nhiều trường hợp họ sẽ hoảng hốt và sợ hãi. Nhưng các con không cần phải lo sợ vì thời gian này sẽ ngắn ngủi. Và sau đó sẽ đến Trời Mới và Đất Mới, nơi mà tất cả các con sẽ sống cuộc sống hòa bình, lâu dài và hạnh phúc trong sự hiệp nhất với Cha.
Càng có nhiều người quay trở về và cầu xin Chúa Cha hướng dẫn cho họ thì tác động của triều đại ác độc được lên kế hoạch bởi Trật Tự Thế Giới Mới sẽ càng giảm đi. Hãy dấn thân trong bình an. Hãy cầu nguyện để củng cố đức tin của các con vào Cha.
Đấng Cứu Thế giàu Lòng Thương Xót và Thẩm Phán Công Minh của các con
Chúa Giêsu Kitô
——-oOo——-
Những ngày trước chúng tôi đang nói chuyện về các tổ chức của Tam Điểm (TĐ) rất hoan hỉ chào mừng giáo hoàng Francis khi ông đắc cử chiếc áo giáo hoàng, chúng ta nên để chút ít giờ để nói tiếp, chúng tôi muốn chứng minh hôm nay rằng, ngay cả Thiên Đàng cũng biết chuyện đó. Quí vị sẽ bảo rằng đương nhiên, có chuyện gì dù bí mật cách mấy mà Nước Trời lại không ngó xuống. Đúng vậy! Chúng tôi Trích Thông Điệp 727 của Đức Chúa Cha rằng: “Chúa cũng cho biết trước việc lên ngôi của ngôn sứ giả sẽ được những tổ chức của Tam Điểm ăn mừng khắp nơi, những tổ chức của Tam Điểm đang lên kế hoạch cho những giai đoạn cuối của cuộc bách hại chống lại tất cả con cái của Ta. Những ai ăn mừng với ngôn sứ giả và những ai không hề biết gì, cuối cùng sẽ cảm thấy đau đớn hơn những người đã nhận biết Sự Thật … Giờ đây hãy chờ đợi, với lòng can đảm và hy vọng, vì tất cả những việc này phải xảy ra trước khi Triều Đại của Con Ta hiển trị.”
(Thứ ba ngày 12 tháng 3 năm 2013, lúc 14:38).
Chỉ một Lời nói trên đây của Thiên Chúa chúng ta, đủ để chứng minh TĐ rất mừng khi gh. Phanxicô (biệt hiệu giáo hoàng của Francis) lên ngôi là người của họ, tuy nhiên chúng tôi cũng đưa ra thêm vài bằng chứng nữa, còn lại sẽ bàn sang các vấn đề khác, sau này có dịp quí vị có thể tìm thấy một danh sách dài về những lời chúc quí báu của các lãnh đạo TĐ các nơi trong website của chúng tôi. Bài viết trên báo của OnePeterFive ngày 7/4/2017 có đoạn:
Từ năm 1999, Đức Tổng Giám Mục của Buenos Aires, Jorge Mario Bergoglio, đã là thành viên danh dự của Câu lạc bộ Rotary, có quan hệ với Tam Điểm và thậm chí đã bị các giám mục ở Âu Châu lên án vào đầu thế kỷ 20.
Trong một số vòng tròn người Argentina truyền thống, người ta nói rằng Đức Bergoglio, trước khi trở thành giám mục, đã biến mất trong một thời gian và được chọn vào nhóm Tam Điểm, sau đó lại xuất hiện và làm việc như trước. Ai biết sự thật của nó? Đây có phải là một trường hợp khác của thông tin sai lạc truyền thống? Một lý thuyết âm mưu và không có gì nhiều hơn? Những gì chúng ta biết chắc chắn là qua nhiều năm, Đức Bergoglio đã được thể hiện để làm hài lòng các nhóm Tam Điểm khác nhau đến một mức độ mà họ đã không thực hiện một bí mật của sự hài lòng của họ với ngài. Vậy bây giờ chúng ta hãy tiếp tục trình bày những lời tuyên ngôn khác nhau của Tam Điểm ủng hộ cho Đức Giáo Hoàng TĐ của họ. Nó tạo thành một số lời khen ngợi của công chúng mà không bao giờ nhận được bởi bất kỳ vị giáo hoàng nào khác.
Vào ngày 15 tháng 3 năm 2013, trang web của Virtual Grand Lodge của Ý, GLVDI, công bố một tuyên bố của Grand Master Luciano Nistri về việc bầu Đức Giáo Hoàng mới như sau:
“Giáo hội Công giáo đã chọn lầm Đức Giáo hoàng Dòng Tên Jorge Mario Bergoglio, người lấy tước hiệu là Phanxicô. Một sự lựa chọn rõ ràng, tách khỏi logic của Giáo triều Rôma. Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên, Đức Giáo hoàng Phanxicô, một người đến “gần như từ lúc kết thúc của thế giới”, từ chối chiếc áo choàng và cây thánh giá bằng vàng và thay thế nó bằng một cây thánh giá bằng sắt, tạo ra hành động hữu hình đầu tiên của mình. (TGTL ghi chú thêm: Theo nghi thức vị HY đắc cử được vị HY niên Trưởng mời tân giáo hoàng lên ngai (bằng một chiếc ghế đặc biệt theo truyền thống, và khoắc cho ngài chiếc áo biểu trưng cho vương quyền với cây gậy vàng, nhưng Francis gạt sang một bên tất cả, ông chọn chiếc ghế gỗ thường và cây gậy sắt cũng rất tầm thường. Tuy rằng ông ta muốn làm nổi vai trò của một giáo hoàng của người nghèo, mà nhiều hành động sau này rất bề ngoài để lấy được sự ca tụng của thế giới truyền thông, nhưng thực chất trong tâm con người này có như vậy hay không chúng ta có nhiều cơ hội để nhận diện, thứ nhất 7 năm trước trong các chương trình này chúng tôi đã nói về cái quỹ của người nghèo có tên là “Đồng Xu của Thánh Phêrô” do giáo dân các nước gửi về để Vatican dùng phân phối cho người nghèo ở các nước nghèo như ở phi châu, Êtôpia chẳng hạn v.v…, hoặc các nơi bị thiên tai hoặc nạn nhân chiến tranh cũng có, nhưng từ mười năm Francis lên ngôi, người nghèo chỉ được nước bọt của francis thôi, chứ cái quỹ của Thánh Phêrô bị ngta lấy đầu tư vào các dịch vụ buôn bán kiếm lời cả rồi, mà người nghèo không được chia chác gì hết, y như mấy lần trước chúng tôi nói về cái quỹ Truyền giáo cũng thế, quý vị vô Website tgtl.online của chúng tôi có hình ảnh chứng minh chuyện “Vatican góp vốn $20 triệu đô Mỹ quay phim Rocketman 2019 tôn vinh sự nghiệp và tình yêu ‘lứa đôi’ đồng tính hạnh phúc của “chồng” Elton John và “vợ” David. Bộ phim thu đươc $195 triệu đô-la Mỹ với ngân quỹ chưa đến $40 triệu đô. Ba phần trăm chia chác giúp Vatican thu lợi trên dưới $6 triệu đô Mỹ. Nguồn lợi tức được chia hàng năm vẫn tiếp tục với khoản lợi nhuân từ tiền bán DVD, tư liệu kỷ niệm vv… Làm đủ thứ kể cả buôn bán địa ốc, nhưng những năm sau này ngân hàng Vatican muốn bankrup. Hết rồi cái thời Vatican như một Thánh Địa, bây giờ giống như hang ổ của một bọn Mafia với vô số hồng y đồng tính, từ từ quí bạn cũng sẽ biết.
Một thông điệp rằng Tam Điểm nhận thấy một sự phá vỡ mạnh mẽ đối với quá khứ và bây giờ quay sang nghe người nghèo, những người bị gạt ra ngoài lề và yếu đuối nhất. Đối với vị tân giám mục mới, chúng tôi gửi lời chúc tốt nhất cho công việc của mình trong nhiều năm tới. Luciano Nistri, Thạc sĩ GLVDI – Grand Lodge của Ý .
Trang web Masonic Fenix News, do Mason của Peru, Mario Rolleri chỉ đạo 33 ° (Nhà tù Luis Heysen Inchaustegui, Lima, Peru) công bố vào ngày 15 tháng 3 năm 2013, tuyên bố của United Grand Lodge của Lebanon. Đại Tá Rami Haddad và Tư Lệnh Grand Sovereign Jamil Saade đã gửi lời chúc mừng tới Argentina, thay mặt cho những phụ nữ của Grand Grand Hotel ở Argentyna (sic) nhân dịp cuộc bầu cử Đức Giáo Hoàng Bergoglio. Trong tuyên bố này, chúng tôi thấy sự ủng hộ của các Tam Điểm ở Peru, Tam Điểm ở Lebanon và Tam Điểm ở Argentina, tất cả đều hài lòng với cuộc bầu cử ĐHY Bergoglio.
(Còn tiếp)
——-oOo——-
ACE/TGTL/SVTT&DCTĐ Kính chúc Quý thính giả và các bạn trẻ Một Tuần Lễ Bình An trong Thiên Chúa và Mẹ Maria.