Trong TGTL 138 chúng tôi đã đang nói tới năm 2017. Hôm nay, chúng tôi tiếp nối những ngày tháng còn lại của năm 2017.
Thứ Năm, ngày 21. 9. 2017, lúc 12 giờ 15’ trưa
-
Chúa bảo: “không phải chỉ có Lạy Chúa, Lậy Chúa mà được vào Nước Trời đâu”, nhưng phải sống tốt tức là thi hành Lời Chúa dạy!
Ông nội về chất vấn cháu: “thương là thương thế nào?” Bởi vậy, Yêu thương là thể hiện bằng hành động, chứ không phải chỉ bằng lời nói.
(Sau thủ tục chào hỏi như thường lệ, cô Thủy vào đề):
– (Th): Hôm nay chú có đề tài, hay cô có điều gì cần hỏi cháu không ạ?
– (HTr): Cô em gái tôi có nhờ tôi một việc và để giúp nó, tôi muốn nhờ cô tìm giúp cho LH bà mẹ chồng của cô ấy, nếu có thể được! Tên bà cụ là Maria Trần thị Lớn, cụ mất khoảng năm 1974 chôn ở Tân Chí Linh (Sài Gòn).
– (Th): Cháu đi tìm ngay cho cô, nhưng cụ có được ơn Chúa cho về nói chuyện với cô hay không thì cháu chưa biết, xin cô chờ cháu một chút (Chỉ ít giây sau, cô trở lại và cho hay): Chú ghi đi! Cháu đi tìm, được biết bà đang rất cần sự giúp đỡ! Cháu không muốn nói đời sống của bà như thế nào, nhưng bà rất cần sự cầu nguyện của gia đình và nhất là làm từ thiện chỉ cho bà! Đừng vì sự ta thấy người lớn khi trước có đi lễ, hay đọc kinh nhiều, mà phải tùy vào cách sống khi còn ở trần gian, có làm được điều gì tốt không? Hãy cầu nguyện nhiều cho bà và làm từ thiện như cháu vừa nói! Nhưng tốt nhất là nuôi ơn gọi để chỉ cho bà!
– (Tr): Vâng, cám ơn cô Thủy, tôi sẽ báo cho gia đình cô ấy hay.
– (T): Nhân có cô đây, cô Thủy! Cô có thể giúp cho tôi được hay tin ông nội tôi không … cô?
– (Th): Chú thì đương nhiên là cháu phải lo ngay cho chú rồi! chú cứ cho cháu biết tên của cụ?
– (T): Ông tôi tên là Giuse Thúc Đỉnh Thiền. Ông qua đời ngày 13.1.1946 hay 47 tôi không rõ lắm! Nhưng tôi nghĩ là 46 thì chắc hơn! Thuộc Tỉnh Nam Định Miền Bắc nước VN, vì năm 1947 gia đình tôi đã ra Hà Nội rồi. Ông tôi không có ở Hà Nội ngày nào!
– (Th): Bây giờ chú chờ cháu đi tìm cụ nhé! (Cô quay qua nói với mẹ cô): Con hy vọng sẽ tìm được, mẹ khỏi lo! (Một chút gián đoạn, cô trở lại ngay): Chú nghe này, cụ nói: “Ông muốn biết gia đình có còn thương ông hay không?”
– (T): Da, thưa ông nội, đương nhiên là thương ông chứ!
– (LH): Thế thì chắc là ông sai rồi! Vì đã lâu rồi, thấy không có ai cầu nguyện cho ông cả! (tôi phải thú thực nãy giờ là “nhột” lắm rồi! Lại thấy mình “quê” nữa!)
– (T): Con tưởng mình cứ cầu cho tổ tiên ông bà là Chúa biết!
– (LH. Ô): Vậy cháu bảo cháu nhớ thương ông … là thương ở chỗ nào?
– (T): Cháu nhớ ông ở trong lòng chứ! Nhưng quả thực không có xin lễ riêng cho ông … Cháu đã sai! Cháu xin ông tha thứ cho cháu!
– (LH. Ô): Cháu có cần hỏi gì về sự mong muốn của ông không?
– (T): Da có đấy ông ạ! Ông có điều gì muốn chúng con làm, ông nói cho chúng con biết, để chúng con thực hiện điều ông mong mỏi ạ!
– (LH. Ô): Cũng thật buồn, khi trước đã … (ông nội tôi chỉ nói tới đó rồi bỏ lửng, càng làm tôi áy náy, và tự trách mình thiếu bổn phận! ông tiếp): Còn bây giờ thì vui, vì có một cháu sắp sửa về chỗ ông, mà còn nói là thương ông, thì quả là rất vui!
– (T): Ông à! Ông mất sớm quá đến nỗi cháu không biết mặt ông, nên chỉ biết ông qua một tấm hình bà hay ba cháu giữ được! Đó cũng là một sự mất mát ít nhiều trong tâm hồn cháu ý chứ, ông có thấy không?! Nhưng mà thỉnh thoảng cháu vẫn nhớ ông qua tấm hình!
– (HTr): Như vậy là ông cũng vui lắm … có phải không ạ?
– (LH. Ô): Chị nghĩ sao mà hỏi như thế?
– (HTr): Con đoán chắc là ông nội được Chúa cho vui rồi! Còn về phần nhà con, ông bảo sắp về chỗ ông, thì không phải chỉ có ông vui thôi đâu, mà nhà con cũng vui nữa! chỉ không biết … nhưng nếu có điều gì không phải, con xin lỗi ông nội!
– (LH. Ô): Tôi cũng được các Thánh cho biết, hiện tại các anh chị sống rất văn minh, còn tôi thì … có đâu mà dám bắt lỗi! Một là mất sự khiêm nhường, tha thứ. Tôi mong rằng tình thương yêu của cháu đích tôn dành cho ông, thì dành cho vợ, con mỗi khi nhớ đến ông mà không có cơ hội thực hiện. Ông cũng rất may là khi trước ông có những việc làm như Lời Chúa dạy, nên đã được ơn về để nói chuyện với các cháu. Dù sao anh chị bây giờ tuổi đời cũng đã cả bó rồi mà còn nhớ đến ông già này, thì ông già này cũng cám ơn! Ông mong rằng anh chị luôn nhớ làm những điều Chúa dạy là sống yêu thương, khiêm nhường, tha thứ và giúp đỡ cho người không may mắn, đừng có đem tiền để vào tủ! Thôi ông cháo các cháu, ông đi đây!
– (T): Chúng con rất cám ơn lời chỉ bảo của ông nội! Chúng con chào ông.
-
Ai ăn năn về tội lỗi mình, lại được người thân hết lòng cầu nguyện cho, thì Chúa chẳng bỏ một ai cả! Dù là LH. bị ở chỗ rất sâu.
– (Th): Cô có muốn hỏi gì nữa không ạ?
– (HTr): Cô có thể tìm giúp cho tôi cậu Giuse Phiệt, người mà cô cũng đã từng biết khi trước được không ạ?
– (Th): Cô chờ một chút, cháu trở lại liền (sau một phút gián đoạn … cô Thủy trở lại cho hay): Cháu đến chỗ các Thánh Hộ Mệnh và Quan Thày, thì được biết cậu này đã ăn năn và đã được Chúa cho về chỗ sáng! Sau đó thì cậu Phiệt có gửi lời cám ơn anh chị và những người giúp đỡ, thì cũng có cả mẹ cháu, rồi cậu được phép nói để mọi người được biết là, nhiều khi trong cuộc sống, mình vì một chuyện nào đó mà thiếu suy nghĩ, để đưa đến kết quả là tự mình xa Chúa. Cũng có thể là một phút ngã lòng mà một đời phải ân hận. Tuy nhiên, hễ có lòng ăn năn về những điều mình làm mất lòng Chúa, khiến Chúa buồn, và nhờ những lời cầu nguyện tha thiết của những người thân, thì rồi cũng có ngày được Chúa xét và tha tội cho. Bởi vậy tôi mong rằng tất cả họ hàng bà con, anh chị em hãy sống cuộc sống sao cho đừng xa Chúa, và hãy đem đến cho những người kém may mắn một niềm vui, để họ biết rằng bên cạnh cuộc đời của họ còn có Chúa. Rất mong! Lần nữa, em cám ơn anh chị!
(Chú thích: Linh hồn Giuse Nguyễn Văn Phiệt trước đây nếu ai từng theo dõi TGTL thì biết cậu này trong một lúc yếu lòng, đã tự kết liễu đời mình. Theo xưa, người Công Giáo cứ có quan niệm rằng những trường hợp như thế là Sa hỏa ngục vĩnh viễn! Nhưng Phiệt đã được Chúa cho về để nói và chứng minh cho mọi người biết rằng: Chúa rất nhân từ và hay thương xót, hễ ai biết ăn năn về tội lỗi của mình, lại được những người thân hết lòng thương mà dâng lễ cùng kiên tâm cầu nguyện cho, thì Chúa chẳng bỏ một ai cả! Mọi người hãy nhớ những điều cậu nhắn gửi mà thực hiện, tức là “hãy đem đến cho những người kém may mắn một niềm vui”, thì cuộc đời không những có Chúa, mà còn có nghĩa là đã mang Chúa đến cho tha nhân nữa vậy.)
– (T): Chúng tôi rất biết ơn cô Thủy và rất mừng cho em Giuse Phiệt!
– (Th): Cháu bây giờ có chút việc phải đi, hẹn gặp lại cô chú hôm khác! Con chào mẹ và cô chú!
– (HTr): Rất cám ơn và chào cô Thủy!
Thứ sáu, ngày 22. 9. 2017. Lúc 9 giờ 15’ sáng
-
Ai xét đoán anh em mình thế nào, thì cũng sẽ bị Thiên Chúa xét đoán lại như vậy. Hễ ai đang ngăn cản chương trình của Chúa, của Đức Bà, thì họ đang đứng về phía Satan.